Ngày nhận lương với nhiều người là ngày vui. Với tôi, đó là ngày… tài khoản về 0.
Không mua sắm. Không đi chơi. Không dám gọi về hỏi thăm ba mẹ. Vì tôi biết – chỉ trong vài giờ sau khi nhận lương – tất cả số tiền đó sẽ được chuyển đi để trả lãi, trả góp, trả nợ xoay vòng.
Và rồi… tôi lại sống 29 ngày tiếp theo trong trạng thái vay mượn, co kéo, lo lắng.
••••••••••••••••
TÔI KHÔNG NGHÈO – TÔI CHỈ KHÔNG KIỂM SOÁT ĐƯỢC TIỀN CỦA MÌNH
Năm đó tôi làm ở một công ty công nghệ, lương cũng tạm ổn. Nhưng vì những khoản đầu tư sai lầm, nợ cũ, trả góp, tiêu xài thiếu kiểm soát, tôi bắt đầu vay nợ để sống, rồi tiếp tục vay để trả lãi.
Tôi không nhận ra mình đang sống như một “nô lệ tài chính”.
Mỗi tháng, tôi làm việc không phải để tiến tới điều gì, mà là để duy trì trạng thái tồn tại.
Làm → nhận lương → trả nợ → hết tiền → sống cầm hơi → chờ lương → tiếp tục vòng lặp.
Một cái vòng lặp không lối thoát.

••••••••••••••••
LƯƠNG VỀ – NHƯ CHƯA TỪNG TỒN TẠI
Tôi còn nhớ một tháng rất rõ:
- Tổng lương nhận về: 11.200.000đ
- Chuyển trả thẻ tín dụng: 4.500.000đ (trả tối thiểu)
- Trả góp khoản vay: 2.800.000đ
- Vay app ngắn hạn (lãi cao): 2.200.000đ
- Vay bạn bè: 1.700.000đ
- Còn lại: 0đ
Thật ra, còn lại là con số âm. Vì tôi vẫn còn nợ… những khoản nợ khác, tiền bạn bè “mượn tạm”.
Tôi chỉ cảm thấy mình đi làm để người khác sống, còn bản thân chỉ đang “làm thuê cho nợ”.
••••••••••••••••
TÔI TỪNG TỰ HỎI: CÓ PHẢI MÌNH CHỈ XỨNG ĐÁNG NHƯ VẬY?
Có một giai đoạn, tôi mặc định chấp nhận: chắc mình chỉ giỏi đến thế.
Không dám mơ gì lớn. Không còn nghĩ tới tiết kiệm hay đầu tư.
Tôi sống như một người bị buộc phải tồn tại – chứ không được phép lựa chọn.
Nhưng rồi một hôm, tôi nhìn lại bảng sao kê ngân hàng, và nhận ra:
99.99% thu nhập của tôi không phục vụ cho mình – mà phục vụ cho “quá khứ nông nổi” của mình.
Và đó là lần đầu tiên tôi muốn giành lại quyền kiểm soát.
••••••••••••••••
TÔI BẮT ĐẦU THAY ĐỔI TỪ 3 BƯỚC NHỎ NHẤT
- Ghi lại từng đồng chi tiêu – bất kể nhỏ thế nào
- Tự làm 1 bảng Excel dòng tiền (có thể sơ sài, miễn là mình chủ động)
- Ngưng tự trách bản thân, thay vào đó: nhìn thẳng vào vấn đề như một “người kiểm soát thay vì “nạn nhân”
Tôi không có lối thoát tức thì.
Nhưng tôi bắt đầu thở lại. Tôi bắt đầu thấy… ít ra, mình còn có thể chọn sống khác.
••••••••••••••••
KHÔNG PHẢI TÔI NGHÈO – MÀ LÀ TÔI ĐANG SỐNG MỘT CUỘC SỐNG MÌNH KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT NÓ
Khi tôi bắt đầu theo dõi thu chi, tôi phát hiện ra:
- Có khoản tôi không cần chi, chỉ là thói quen
- Có khoản tôi vẫn có thể trả chậm hơn, không mất phí
- Có thu nhập tôi có thể tạo thêm nếu tập trung làm thêm một kỹ năng nhất định
Tôi không còn chạy vòng quanh nữa.
Tôi bắt đầu lập kế hoạch từng tháng, từng tuần. Tôi cảm thấy mình đã thôi là “nô lệ của đồng tiền”.
••••••••••••••••
LỜI NHẮN – NẾU BẠN CŨNG ĐANG “CHỈ LÀM ĐỂ TRẢ NỢ”
Tôi hiểu cảm giác đó. Cảm giác sống không vì mình, mà vì lãi suất.
Cảm giác nhìn thấy tiền trong tài khoản, mà biết… nó không dành cho mình.
Nhưng mọi thứ chỉ bắt đầu thay đổi khi bạn ngưng mặc định bản thân phải sống như vậy.
Và bắt đầu giành lại quyền quyết định từng đồng bạn kiếm được.