Tài sản đầu tiên không phải là căn nhà mặt phố.
Cũng không phải là xe hơi tiền tỷ.
Với tôi – nó là một mảnh đất nhỏ, xa trung tâm, nhưng sạch nợ và mang ý nghĩa rất lớn.
Bởi vì:
- Nó không đến từ vay nợ
- Không do MAY MẮN từ tiền trúng số (tôi ít mua vé số), trúng coin/chứng khoán
- Mà từ từng đồng tôi gom góp sau nhiều năm trả nợ – làm thêm – sống tối giản
Tôi muốn kể lại hành trình đó, để những ai đang “chưa có gì” hiểu rằng:
Bạn không cần nhiều tiền mới bắt đầu tích lũy – bạn cần bắt đầu tích lũy mới nhiều tiền được.
••••••••••••••••
Tôi bắt đầu với mục tiêu nhỏ: “có một thứ gì đó đứng tên mình”
Khi trả hết nợ, tôi không nghĩ ngay đến mua nhà, mua xe hơi hay đầu tư lớn.
Tôi chỉ đặt mục tiêu:
“Có một tài sản thật sự đứng tên mình – dù nhỏ – nhưng là kết quả từ chính công sức.”
Tôi chọn đất – vì:
- Không phải sửa sang, bảo trì như nhà
- Có thể để lâu dài, không cần bán gấp
- Và đặc biệt: mua đất vùng ven hợp túi tiền hơn

Bước 1: Tôi theo dõi tài chính thật sát trong 12 tháng
Tôi làm file theo dõi:
- Tổng thu nhập hàng tháng
- Các khoản chi (cố định – linh hoạt)
- Số dư còn lại
- Tỷ lệ tiết kiệm hàng tháng: luôn giữ 20–40%
Tháng nào dư hơn → tôi ĐÓNG BĂNG số tiền đó vào 1 tài khoản riêng/hoặc mua vàng để dành
Tôi gọi đó là Tài khoản tài sản đầu tiên
Bước 2: Tôi tìm hiểu – và chấp nhận bắt đầu ở quê (nơi quen thuộc)
Tôi không chạy theo lời mời chào “bán đất 5–10 năm tăng gấp đôi”
Tôi tìm:
- Đất có sổ đỏ rõ ràng
- Giao thông ổn, có đường xe vào
- Giá vừa túi tiền: dưới 750 triệu
- Xa trung tâm, nhưng có tiềm năng giữ giá
Bước 3: Tôi quyết định khi đủ dữ liệu
Tôi từng rất sợ… đi mua đất.
Không quen biết
Không rành thủ tục
Không biết mặc cả
Nhưng tôi vẫn đi.
Lặng lẽ, học cách hỏi, ghi hình lại, nhờ bạn bè tư vấn.
Cuối cùng, tôi tìm được 1 mảnh 11x32m gần nhà ở quê, giá ~750 triệu, có sổ, không quy hoạch.
Bước 4: Tôi thanh toán một lần – không vay – và chấp nhận sống chậm thêm 1–2 năm
Tôi rút toàn bộ khoản tiết kiệm trong tài khoản tài sản
Bán vàng → Đủ mua, công chứng, sang tên.
Không có tiệc ăn mừng.
Chỉ có một tờ giấy – một sổ đỏ – và một nụ cười nhẹ trong lòng.
Vì cuối cùng, tôi đã có một thứ thực sự thuộc về mình.
••••••••••••••••
Mảnh đất đó không chỉ là tài sản – mà là một mốc tâm lý
Nó khiến tôi:
- Yên tâm hơn mỗi sáng thức dậy
- Có động lực tiết kiệm và đầu tư thêm
- Tin rằng: ngay cả người từng nợ nần, nếu sống kỷ luật – vẫn tích lũy được.
Tôi không khoe miếng đất.
Tôi không nghĩ nó là “giấc mơ an cư”.
Tôi chỉ muốn giữ nó như kết tinh cho những năm tháng kiên trì – và làm lại từng chút một.