Tôi không phải người giỏi tính toán. Nhưng tôi biết, nếu còn chút hy vọng nào để tự mình thoát ra khỏi ĐỐNG NỢ, tôi phải thử hết. Tôi không muốn nhìn ba mẹ thêm một lần nào nữa vì lỗi lầm của mình. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải đối mặt…

••••••••••••••••
TÔI BẮT ĐẦU BẰNG CÁCH LIỆT KÊ TOÀN BỘ CÁC KHOẢN NỢ
Không còn trốn tránh. Tôi mở điện thoại, lấy giấy bút, và ghi từng khoản:
- Nợ app tài chính nào, bao nhiêu tiền
- Nợ tín dụng ngân hàng, LÃI SUẤT bao nhiêu
- Nợ bạn bè, người thân, tiền mặt đã mượn
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy toàn bộ bức tranh: số tiền vượt quá khả năng trả trong ngắn hạn. Nhưng tôi cũng thấy rõ: không phải khoản nào cũng nguy hiểm như nhau. Tôi cần ƯU TIÊN.
••••••••••••••••
TÔI XẾP LẠI VÀ PHÂN LOẠI THEO LÃI SUẤT
Tôi sắp xếp các khoản nợ theo mức độ “nguy hiểm”:
- Những khoản có LÃI SUẤT CAO, phạt trễ mỗi ngày như app, thẻ tín dụng
- Những khoản KHÔNG LÃI, vay từ người thân
- Những khoản có thể THƯƠNG LƯỢNG, chia nhỏ để trả
Tôi xác định rõ: cái gì cần gấp thì dập trước, cái gì có thể kéo giãn thì xin khất.
••••••••••••••••
TÔI XIN TỪNG CHỦ NỢ, KỂ CẢ NGÂN HÀNG, APP
Khó khăn nhất là gọi cho những nơi không có cảm xúc: app tài chính, tổng đài ngân hàng. Nhưng tôi vẫn thử. Tôi gọi từng nơi, giải thích hoàn cảnh, xin được khất hoặc chia nhỏ khoản thanh toán.
Tôi cũng gọi cho từng người thân quen – dù rất xấu hổ. Có người thông cảm, có người trách, nhưng không ai từ chối thẳng. Điều tôi học được: nếu bạn THẬT LÒNG và CHỦ ĐỘNG, ít nhất người ta sẽ cho bạn thêm thời gian.
••••••••••••••••
TÔI ĐI HỎI MƯỢN TỪNG NGƯỜI MỘT – NHƯNG KHÔNG ĐỦ
Tôi ngồi liệt kê tất cả MỐI QUAN HỆ có thể giúp: bạn thân, người cũ làm chung, sếp cũ, đồng nghiệp cũ. Tôi gọi, nhắn tin, xin mượn mỗi người. Nhưng rõ ràng, với một khoản nợ lớn, MỖI NGƯỜI MỘT ÍT CHẲNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC GÌ.
Tôi cũng thử phương án “TRỪ VÀO LƯƠNG”: đề xuất với công ty đang làm (trưởng phòng của tôi và nhân sự) để họ giữ lại 50–60% lương tôi hàng tháng, cho tôi ứng trước. Nhưng cuối cùng, không ai đồng ý.
••••••••••••••••
TÔI KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC… VÀ QUYẾT ĐỊNH VIỆC NÓI VỚI BA MẸ
Tôi không muốn nói với BA MẸ. Họ là nông dân, vẫn còn đang gánh NỢ CŨ của tôi sau lần thất bại kinh doanh nhà cho thuê. Ba mẹ đã già, vẫn đang làm thuê. Tôi không muốn thêm gánh nặng.
Nhưng sau nhiều tuần KHÔNG NGỦ, tôi biết: nếu không GOM NỢ VỀ MỘT MỐI, tôi sẽ trượt dài không lối thoát.
Tôi về quê vào cuối tuần. Trong bữa cơm chiều, khi chỉ còn ba người ngồi lại, tôi bắt đầu kể. Từng khoản, từng con số, từng cái sai. Tôi vừa nói vừa khóc. Tôi chỉ xin ba mẹ đứng tên vay ngân hàng giúp để tôi GOM LẠI và TRẢ DẦN.
“Con chỉ xin một cơ hội để gom nợ lại và làm lại từ đầu.”
Ba mẹ không trách tôi. Họ chỉ hỏi: “Con còn chịu nổi không?”. Và họ đồng ý đứng ra vay thêm một lần nữa để cứu tôi – người con trai 25 tuổi, tưởng chừng đã trưởng thành.
••••••••••••••••
GOM NỢ KHÔNG PHẢI ĐỂ TRỐN, MÀ ĐỂ TỒN TẠI ĐƯỢC VÀ TRẢ ĐƯỢC
Không ai sống sót nổi khi phải đối mặt với GẦN CHỤC CHỦ NỢ cùng lúc, mỗi ngày đòi một cách. Gom nợ về một mối – dù phải trả lâu hơn – giúp tôi nhẹ đầu, tỉnh táo và có cơ hội để LÀM VIỆC, TRẢ NỢ, và LÀM LẠI.
“Gom nợ không làm tôi hết nợ, nhưng nó cho tôi lại một chút bình yên để bắt đầu LẠI.”
Đây là một trong những bước đầu tiên giúp tôi SỐNG SÓT. Và nó bắt đầu bằng việc DÁM ĐỐI DIỆN với thực tế.